-
使心作幸[shǐ xīn zuò xìng]
-
[ shǐ xīn zuò xìng ]
用心机。亦作“使心用幸”。
-
使心作倖[shǐ xīn zuò xìng]
-
[ shǐ xīn zuò xìng ]
用心机。亦作“使心用倖”。
-
使性傍气[shǐ xìng bàng qì]
-
[ shǐ xìng bàng qì ]
发脾气;撒气。同“使性谤气”。
-
使性谤气[shǐ xìng bàng qì]
-
[ shǐ xìng bàng qì ]
发脾气;撒气。亦作“使性傍气”。亦作“使性掼气”。
-
使性掼气[shǐ xìng guàn qì]
-
[ shǐ xìng guàn qì ]
发脾气;撒气。同“使性谤气”。
-
使羊将狼[shǐ yáng jiàng láng]
-
[ shǐ yáng jiàng láng ]
将:统率,指挥。派羊去指挥狼。比喻不足以统率指挥。也比喻使仁厚的人去驾驭强横而有野心的人,这要坏事。
- 出处《史记·留侯世家》太子所与俱诸将,皆尝与上定天下枭将也,今使太子将之,此无异使羊将狼也。”
- 示例无
-
使愚使过[shǐ yú shǐ guò]
-
[ shǐ yú shǐ guò ]
使:用;愚:笨。用人所短,为己服务。也形容利用人的不同特点,以发挥他的长处。
- 出处宋·范仲淹《让观察使第一表》前春延安之战,大挫国威,朝廷有使愚使过之议,遂及于臣。”
- 示例无
-
使智使勇[shǐ zhì shǐ yǒng]
-
[ shǐ zhì shǐ yǒng ]
使:用。用人所长,以收其功。
- 出处《新唐书·侯君集传》军法曰‘使智使勇,使贪使愚,故智者乐立其功,勇者好行其志,贪者邀趋其利,愚者不计其死。’是以前圣使人,必收所长而弃所短。”
- 示例无
-
使嘴使舌[shǐ zuǐ shǐ shé]
-
[ shǐ zuǐ shǐ shé ]
搬弄口舌。
-
始乱终弃[shǐ luàn zhōng qì]
-
[ shǐ luàn zhōng qì ]
指男子玩弄女性,最后又将其抛弃。唐元稹《莺莺传》:“始乱之,终弃之。” 乱:淫乱、玩弄。
上一页 1 2 3 4 5 下一页